source: https://baotreonline.com/van-hoc/gioi-thieu-tho/do-quang-nghia.baotre
Thơ
Như Những Mùa Thu
của Đỗ Quang Nghĩa cũng có thể gọi là Những Nhánh Thơ Không Tên vì đó là những mẩu thơ vô đề nhỏ, nhỏ và mong manh như những chiếc lá, những giòng thơ của những mẩu thơ ấy, nếu nhìn kỹ, ta sẽ thấy đó là những đường gân lá tinh tế, phức tạp mở ra cõi không cùng. Người ta không thể ngờ những bài thơ như thế với thi từ, thi tứ như thế lại được viết bởi một chàng tuổi trẻ Hà Nội, một Hà Nội đã biến tướng khắc khổ, khô cằn, thô ráp và hay lên đồng.

che khuất những bố già đang làm vườn
nhớ xưa thời thơ ấu.
Con chim nhỏ lại về
ăn quả nhả hạt
Như những ngày chưa xa.
Có những ngày chưa bao giờ xa
Mùa theo hoa
nở thầm ký ức
Trong sương mù hiện ra những lá vàng non đầu tiên.
Em có nhớ tình thu ngày xưa?
Ta vẫn nhớ tình thu ngày xưa.
Không ai biết tình thu ngày sau.
Trong không khí, một chiếc lá vàng non nhói sáng.
Tim ta đau vết thương gì không rõ
Nên cần chi trái gió với trở trời.
Nếu có thể vui được
Tôi đã không buồn thế này.
Ràng buộc với cái gì cũng sợ
Đành ràng buộc với tự do.
Những mũi chông mang hình ngòi bút
Những đầu đạn mang hình măng tre
Những người thua nào không quên chiến tranh
Những kẻ thắng nào không quên trả oán
Bao nhiêu chấn song cũng tùy cửa sổ
Bao núi rừng, con sông quê hương
Nếu không ra đi không bao giờ thấy đủ.
Cơn bão đã tàn
Trời cao lại xanh thắm.
Giông tố đã ngừng
Dòng sông lại phẳng lặng.
Ðâu rồi những cuồng điên, đam mê, gào thét,
Đâu rồi những vật vã chia ly, hoảng hốt, lo âu?
Ðâu rồi tất cả đâu rồi
những ngày cháy khát bên nhau?
Yêu em bao nhiêu cho vừa
Khi đời ta đang thanh xuân
Dù trời mưa phùn lầy lội,
Dù đêm gió bấc ngại ngùng
Khi đời ta đang thanh xuân
Yêu em bao nhiêu cho vừa
Những ngày thiếu ăn thiếu mặc
Đi qua tuổi trẻ chúng mình,
Những ngày tình yêu thắp sáng
Cháy lên tuổi trẻ chúng mình
Yêu em bao nhiêu cho vừa
Khi đời ta đang thanh xuân
Tặng em chùm hoa hồng dại
Thơm sâu trong những ngày mưa
Tặng em một chiều dâng nắng
Hàng cây ôm kín bóng người
Chọn đời - bên - em.
Khi nghĩ về những ngày hoang dại,
sẽ không bao giờ ta quên người ấy.
Khi nghĩ về những ngày hoang dại,
Trở lại quá khứ gặp nhiều người quen hơn bây giờ
Những giai điệu từng cuốn ta mê đắm
Như chiếc cầu bắc ngang nước xanh
Giờ đây tất cả đều đã khác
Ta đã không thành đạt
Họ cũng đã quá già
Từng không biết sẽ bay cao tới đâu
Giờ không biết sẽ rơi sâu tới đâu
Trở lại quá khứ gặp nhiều người quen
Trên con đường đang theo không còn ai người cũ
Thế mà rồi vẫn đi.
Vầng trăng nhỏ bé
chìm dưới đáy sông sâu
theo thời gian
và gương trăng khi mờ khi tỏ
Buồn hay vui
Ai có hỏi một lần
Người có quá khứ không?
Vùi củ hoa tulip cuối thu
Chờ qua mùa đông và hoa khoe sắc
Trồng một nhành cây cho mùa sau
Gài một chùm hạt để chim mang về tổ
Gửi một hoàng hôn về phía chân trời.
Mùa sau có thể đến sau ta.
Này mùa xuân,
thở qua từng chiếc lá
Này mùa xuân,
trên những cánh hoa.
Trăng rất mảnh, trong một đêm đầu xuân
sương rất mỏng, trong một đêm đầu xuân.
Đường rất nhỏ đưa hồn
phố, mưa phùn,
sau một đêm: mùa xuân!
Vì đã nở mấy hôm
những cánh đào phai
nhẹ nhàng rơi xuống đất.
Bên những gốc đào xưa: dòng-sông-thời-gian,
đi qua đời thật chậm,
như ngừng trôi.
