source: https://baotreonline.com/van-hoc/tap-ghi/chiec-xe-hanh-phuc.baotre

Vào đêm Giáng Sinh, khi đang không biết làm gì, tôi lếch thếch đi đến chỗ đậu xe. Bỗng nhiên tôi bắt gặp một cậu bé đang chăm chú nhìn ngắm chiếc xe của tôi, tay cậu bé không dám sờ vào xe, chỉ lướt lướt nhẹ cách một lóng tay. Nảy tâm trêu đùa, tôi hắng giọng. Cậu bé giật mình, xin lỗi tôi. Thấy cậu bé thật thà dễ thương, bản thân cũng đang cô đơn, tôi ngồi xuống ghế đá nói chuyện với cậu.
Sau khi biết chiếc xe này là do anh trai tặng cho tôi, cậu bé ước rằng cậu có thể tặng quà cho em gái giống anh tôi trong tương lai. Điều này khiến tôi bất ngờ vì tôi nghĩ rằng cậu bé sẽ ước có được một chiếc xe giống tôi. Sau đó tôi mời: Em có muốn cùng anh đi dạo trên chiếc xe này không?
Mắt cậu bé sáng lên, nhưng lại tắt đi, cậu cúi đầu nói: Em lên sợ dơ xe anh.
Tôi cười: Không sao đâu.
Cậu bé vừa hớn hở vừa cẩn trọng ngồi vào xe, chúng tôi cùng đi dạo, tôi mời cậu ăn kem, cuối cùng cậu bé nhờ tôi đưa về nhà.
Khi tới nơi, cậu kêu tôi chờ một chút. Tôi cứ nghĩ cậu bé muốn khoe khoang về chiếc xe với những người hàng xóm nghèo khó nhưng không ngờ cậu đưa một bé gái ngồi xe lăn đi ra. Cậu chỉ tay vào tôi và chiếc xe của tôi, ngồi xuống ngước nhìn em gái và nói: Đây là một người anh tốt bụng và đó là chiếc xe anh trai anh ấy mua tặng anh ấy. Sau này khi em lớn, anh sẽ mua cho em một chiếc xe đẹp như vậy nhé!
Cô bé ngây thơ hỏi: Anh sẽ dạy em lái xe chứ?
Cậu bé vỗ ngực: Tất nhiên rồi, anh sẽ cố gắng học lái xe giỏi như anh trai kia.
Nhìn đôi chân cô bé tôi chảy nước mắt, ngỏ lời muốn chở cả hai anh em đi hóng gió và cả ba chúng tôi đã có một buổi tối vui vẻ. Khi đưa hai anh em về đầu hẻm, tôi nói nhỏ với cậu bé: Hy vọng vào giáng sinh của 10 năm sau, người cầm lái cho chuyến xe 3 người này là em nhé nhóc, cố gắng lên.
Cậu bé rưng rưng cám ơn tôi, đưa em gái vô nhà với bước chân rất vững chãi.
