Em có mắt của một đời xa xứ Thương hàng cau ngan ngát mấy chân vườn Thương chết được nhưng bao giờ thấy lại Bóng hình tôi về ngủ giữa hồn em Tiếng chim hót sao nghe buồn quá đỗi Bởi ngày qua nắng tắt sợi thu vàng Em hãy cắn giùm tôi vài quả ổi Chùm mận tươi khi gió chuyển mùa sang Tôi vẫn biết em buồn bên mái lá Hỏi giòng sông đưa nước đến bao giờ? Sông xa nguồn chắc sông sầu muốn khóc Nhớ đầu doi cuối vịnh mái chèo khua Đâu chỗ vá trên áo người cô phụ Một thời xưa duyên dáng cuốn qua rồi Nghe đứt ruột tưởng chừng trong đáy cốc Hồn Trương Chi lãng đãng ấy là tôi
Và tất cả bờ ao kinh rạch ấy Thoảng hương trầm hay hoa tím bằng lăng Cũng não nùng vì muôn đời không thấy Lũ ong xưa đàn bướm giỡn tung tăng…